Chương 1: Sấm sét
Giả Thanh Hoành đứng bên cạnh cửa sổ lau súng. Đó là một khẩu súng lục nhỏ được đặc biệt chế tạo bằng kim loại K, được trạm trổ hết sức hoa lệ, trên thế giới có không quá mười khẩu.
Động tác của hắn hết sức chậm rãi, bên miệng gợi lên như có như không trào phúng tươi cười, mái tóc ngắn bởi vì quá mảnh mà không thể dựng lên được, mềm mại áp sát vào da đầu, đem khuôn mặt vốn đã có chút âm nhu trở nên yêu dị hơn.
Tựa như khẩu súng lục nhỏ hắc đang cầm trong tay, nguyên bản vốn rất khéo léo hoa mỹ, cổ điển lịch sự tao nhã nhưng lại cứng rắn muốn đem chính mình tạo ra thành một lợi khí giết người uy phong lẫm liệt.
Đây vốn chính là sự buồn bực lớn trong đời của hắn, nhưng hiện giờ hắn đã không vì chuyện đó mà buồn phiền nữa – hắn lãng phí quá nhiều thời gian tránh trong căn biệt thự này, thật sự là sắp hết kiên nhẫn rồi.
Sự chờ đợi thường khiến cho người ta lo lắng, nhất là trong tình cảnh hiện nay của hắn. Hắn biết vụ án có liên quan tới khá nhiều tiền, người có liên quan cũng rất nhiều, nhưng bởi vì gia thế của hắn, chỉ cần không gây ra tai nạn chết người liền hoàn toàn có thể áp chế được.
Khi hắn lau súng xong, đem băng đạn được nạp đầy đẩy vào báng súng thì người mà hắn vẫn chờ rốt cục cũng đến.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cửa đi vào, đối với khẩu súng trên tay hắn làm như không thấy, đoạn nói: “Hoành thiếu gia, máy bay đã được chuẩn bị sẵn sang.”
“Sự việc thật sự nghiêm trọng tới tình trạng này?” Bước đi của hắn có chút chần chừ, cầm súng cẩn thận để vào ngăn bảo vệ, cất vào trong quần.
Người đàn ông mặt không chút thay đổi lấy một tập tài liệu từ trong cặp công văn ra đưa cho hắn. Hắn lướt nhanh qua, số liệu bên trong cùng với nội dung làm cho hắn không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
“Hải quân căn cứ?”
Chân của hắn bắt đầu như nhũn ra, hô hấp trở nên dồn dập, cố gắng bình phục cảm giác như bệnh tình sắp tái phát, cường chống đỡ hổi lại một câu: “Những ai bị bắt? Chạy thoát nhiều ít?”
Người đàn ông nhìn về phía hắn bằng ánh mắt hơi có chút thương hại: “Nghe nói giám đốc tài vụ của công ty ngài đã ‘sợ tội tự sát’.”
Tay đang cầm tài liệu của hắn kịch liệt run rẩy, tâm lý may mắn đã triệt để bị đánh tan. Vụ án này có thể gây ra án mạng thứ nhất, liền có vụ thứ hai, thứ ba…
Hắn thở hổn hến kịch liệt lên, không khí nhanh chóng bị ngăn chặn không thể hít vào, hắn giãy dụa lấy tay muốn đưa vào trong lồng ngực lấy bình thuốc xịt, lại vì thể lực quá yếu mà không thể làm gì.
Người đàn ông hơi nhíu mày giúp hắn lấy bình thuốc xịt, tình trạng hô hấp gián đoạn của hắn nhanh chóng được cải thiện, nam nhân xem đồng hồ trên tay rồi nói: “Hoành thiếu gia, thời gian sắp đến.”
Hắn liều mạng giữ hô hấp vững vàng, đi theo phía sau người đàn ông không hề do dự mở cửa lên xe.
Xe đi không đên mười phút, hắn liền từ kính chiếu hậu nhìn thấy có xe theo dõi, người đàn ông đang lái xe mặt trầm như nước liếc nhìn hắn một cái: “Đừng quay đầu lại, đó là xe của tổng tham. Địa điểm ngài dùng để tránh tạm còn có ai biết?”
Hắn không trả lời.
Hắn không muốn, cũng không dám đi phỏng đoán người kia có cùng huyết mạch than nhất, nhưng hắn vẫn lấy di động gọi điện cho người kia.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã có người tiếp, hắn thoáng yên long, giọng nói mang theo chút làm núng lại ủy khuất lên tiếng: “Ba!”
Thanh âm kia là giọng nói hăn quen thuộc, vẫn hiền lành như vậy gọi hắn: “Thanh Hoành, con ở đâu?”
Hắn nén cảm giác không tha xuống đáy long, ra vẻ bình tĩnh nói: “Con chuẩn bị đi rồi, ba. Sự việc ảnh hưởng rất lớn, con thật không biết sẽ biến thành như vậy, thật xin lỗi.”
Mặc dù là nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm chờ mong người hắn vẫn luôn yêu thương tận đáy long có thể lấy ra con bài chưa lật mà trong lúc vô tình hắn phát hiện ra đến cứu hắn.
Chỉ cần ba ba lấy ra con bài chưa lật, hắn liền không cần phải ra nước ngoài tị nạn, cùng lắm là thay đổi than phận xen ở trong nước sống cuộc sống bình thường.
Người bên kia đầu điện thoại im lặng vài giây, giọng nói của ba so với trước kia càng thêm hiền lành, thậm chí mang theo nghẹn ngào: “Thanh Hoành … đừng làm chuyện điện rồ, ba cho dù không cần chức vụ quyền lực gì, cũng không tiếc đại giới bảo vệ con. Con là con trai lớn của ba, trưởng tử của Giả gia tộc, bất kể như thế nào… bất kế như thế nào…”
Ánh mắt của hắn cũng ướt, xem ra ba cũng không bán đứng hắn.
“Ba, cảm ơn ngài, con sẽ không đi.” Hắn mang theo khóc nức nở nói xong câu đó, khóe mắt lại chú ý đến vẻ mặt của người đàn ông lái xe có chút biến hóa vi diệu.
“Ừ, con là đứa trẻ ngoan. Đừng lo lắng, ba đã đàm phán hiệp nghị với bọn họ, tuy rằng căn cứ hải quân kia có điều khó làm, ông nội con cũng không ở đây, nhưng con dù sao cũng là trưởng tử trưởng tôn của gia tộc họ Giả, ba cam đoan với con, tuyệt đối sẽ không hại đến tính mạng con.”
Lòng hắn chợt lạnh lẽo.
Ý của ba hắn là muốn khiến hắn đi tự thú ngồi tù.
Nói cách khác, ba căn bản không nghĩ tới việc lấy đồ vật kia để cứu hắn.
“Ba, con bị theo dõi, ngài biết không?”
“Hoành nhi, là ba nói cho bọn họ biết. Ba cũng là vì tốt cho con! Nếu sự việc đã bị phát hiện, vậy nhất định phải tự thú thẳng thắn, tranh thủ để được giảm bớt trách nhiệm thôi. Hoành nhi, con phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của ba ba, làm mộ người đàn ông, con phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình, đó cũng là trách nhiệm đối với ba, đối với tổ chức.”
Lòng của hắn hoàn toàn triệt để lạnh buốt, đây là ba của hắn bắt đầu lật mặt với hắn sao?
“Hoành nhi? Hoành nhi, con đừng sốt ruột! Cũng tại ba không dạy con cho tốt, thấy con từ nhỏ thân thể yếu, liền nuông chiều con quá mới dẫn đến hậu quả này, ba cũng có trách nhiệm rất lớn, con yên tâm, ba sẽ đem hết toàn lực bảo vệ con, bảo vệ nhà của chúng ta. Mà con cũng phải phối hợp điều tra, phải có cái nhìn toàn cục, nhìn nhận rõ ràng vấn đề, tuyệt đối không thể xem nhẹ nguyên tắc kỷ luật của đảng và quốc gia, đem điều đó đánh đồng với tranh đấu cá nhân, khi đối mặt nhân viên phá án, con phải khống chế tốt cảm xúc của mình, điều gì nên nói nhất định phải nói cho rõ ràng, phải thật sự cầu thị a? Hoành nhi, con nên trưởng thành, trọng trách trên vai của ba cũng rất nặng, nếu như nhà của chúng ta ngã, ba nên ăn nói sao với ông nội của con.”
Hắn thản nhiên nghe những lời như mũi dao sắc nhọn đâm thấu tâm hắn, lúc này hắn có ngu nữa cũng hiểu được ý của ba hắn là cái gì…
Việc đã đến nước này, ba nói hắn nhận tất cả tội lỗi, nói đã tìm được cách tránh cho hắn bị phán tử hình.
“Hoành nhi, con còn đang nghe sao? Con đang giận ba ba? Ba đang nói chuyện với con a, không phải là bệnh tái phát đi? Bên người có ai giúp đỡ sao?”. Giọng nói mang quan tâm của ba khiến cho hắn cảm thấy đỡ chút, đúng vậy, đây là ba ruột của hắn, hẳn là sẽ không đối xử với hắn nhẫn tâm như vậy.
“Vâng, con đang nghe, không phát bệnh.” Hắn nhỏ giọng trả lời.
“Hoành nhi, con phải nghe ba nói a, khi con đi tự thú, cường độ câu hỏi cao con nhất định không chịu được, than thể của con rất yếu, đúng không? Một khi con bệnh tái phát, thẩm tra sẽ không thể tiếp tục tiến hành, ba còn có biện pháp phóng thích con. Cho dù là phán, bệnh của con cũng không thể luôn luôn ở trong đó thôi, ba đã an bài tốt mọi việc, con cứ việc yên tâm.”
Những lời này coi như êm tai, nhưng hắn lại độ nhiên nhớ đến dãy số khiến cho người ta mồ hôi lạnh chảy ròng: “ba, số tiền đó phải làm sao để trả lại? ba giúp con nghĩ biện pháp đi”
“Nếu tích cực tự thú, con liền thú thành khẩn khai báo tất cả đi, chỉ cần là tiền của con, con liền khai hết ra để bù lại.”
“Ba? Trong tay con làm gì có tiền, chuyện của căn cứ hải quân con cũng…” Hắn cười khổ vì mình giải thích. “Ba, người cũng không thể không biết, con làm người đại diện pháp nhân là vì sao mà đến.”
“Ba làm sao biết được chuyện công ty của con? Hoành nhi, là ba không biết dạy con, nhưng là lá gan của con cũng quá lớn, liên tiền của quân đội con cũng dám đụng vào? Liền nghe lời ba khuyên, tiền đó là thuộc về quốc gia, con không lấy được, cũng không nên lấy !”
Đây là tình huống nào? Hắn cả người cứng ngắc, phút chốc ngây ngẩn cả người. Dòng chảy tài chính của công ty quả thật rất lớn, nhưng hắn từ trước đến nay chỉ phải ký tên, ấn tượng sâu vài lần tài chính có chút lớn cũng đều là trải qua ba hắn “chiếu cố” than thích trong gia tộc. Hắ bệnh lâu quấn than cần gì nhiều tiền tiêu như vậy, căn bản là không có sức tiêu a.
Công ty từ trên xuống dưới nhiều năm như vậy, đều là cùng “bạn bè” của gia tộc hắn quản lý, ba hắn bảo hắn gánh vác trách nhiệm, không cần đem chuyện liên lụy quá rộng, lại không giúp hắn đem những cái kia “bạn bè” tìm ra để bù lại số tiền kia, hắn nên gánh như thế nào?
“Ba, không phải như thế! Người có biết, con thật không có…” Hắn gấp đến mức lại thở hổn hển lên.
“Hoành nhi, con suy nghĩ lại đi, nhớ kỹ những lời ba nói với con. Ba cuối cùng lặp lại cường điệu một lần, nếu con thật sự bỏ trốn, trách nhiệm của Đường bí thư chỉ sợ so với cha con lớn hơn nữa! Còn có, nếusau khi con đầu thú còn không thật sự thành khẩn, tùy tiện nói bậy, chuyện này sẽ càng trở nên phức tạp, không thể khống chế.”
Nói xong câu này liền tắt máy, ba hắn quyết định thật nhanh chấm dứt cuộc nói chuyện này. Hắn ngơ ngác nhìn di động của chính mình, suy sụp mà ngẩng đầu lên nhìn cảnh đêm mơ hồ phía ngoài cửa sổ, hắn dường như không tìm thấy con đường nào đi tiếp xuống.
Chuỗi con số kinh người một lần nữa hiện ra trong đầu của hắn, nếu vụ án nghiêm trọng đến trình độ đó, cho dù là hắn cũng đủ bị phán tử hình mười lần, huống chi liên lụy đến quân đội, một mình hắn gánh như thế nào?
Tổng giám đốc tài vụ đã sợ tội tự sát, hắn quả thực nhịn không được bắt đầu hoài nghi, chính mình chỉ cần rơi xuống tay thủ hạ của người phía sau màn, nói không chừng cũng sẽ “sợ tội tự sát” hoặc là “bệnh dậy thì vong”.
Hắn thở gấp gáp lấy ra lọ thuốc xịt lên hít vài cái.
Thoáng ổn định cảm xúc, hắn suy yếu hỏi một câu: “Ta còn có thể đi được sao?”
Nam nhân lái xe sắc mặt trầm ổn, không mang theo chút cảm tình trả lời: “Đường bí thư đã sắp xếp tốt, hắn tin tưởng ngài tuyệt đối không phải người hẳn là nên gánh trách nhiệm lớn nhất, ngài xuất ngoại trước, cho Đường bí thư tranh thủ thời gian điều tra rõ vụ án.”
Hắn nhắm lại đôi mắt, đột nhiên trầm mặc xuống, sắc mặt tiêu điều, long tràn đầy tự giễu.
Hắn cả đời có hai người ba, khi hắn đi đến tuyệt lộ thì, cha ruột cái gì cũng biết lại bảo hắn đi tự thú, buộc một mình hắn gánh hết thảy trách nhiệm, còn dùng nhạc phụ để uy hiếp hắn, làm cho hắn tiến lùi đều không được. Ngược lại là người kia, rõ ràng không cùng chung huyết thống ba vợ, lại cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, vô điều kiện tin tưởng hắn sẽ không làm vậy, nghĩ hết mọi biện pháp đảm bảo an toàn cho hắn, chẳng sợ sẽ bị hắn liên lụy đến đỉnh đầu mũ cánh chuồn, thậm chí có thể bị hại đến tính mạng.
Sống đến ba mươi tuổi, mới thấy rõ ràng bộ mặt thật của những người chí than.
Hắn run rẩy cho tay phải vào lồng ngực, chạm đến quen thuộc túi da, đó là lễ vật trân quý nhất ông nội lưu cho hắn.
Cuộc đời hắn bởi vậy bắt đầu, có phải hay không cũng có thể chấm dứt vào lúc này?
Tâm tình của hắn trở nên có chút điên cuồng, lại bình tĩnh, vô tâm vô phế dường như loan khóe miệng lộ ra tia cười.
“Ngươi nói, nếu như ta thực sự cứ như vậy vỗ mông đi rồi, Đường bí thư sẽ thế nào?”
Nam nhân rột cuộc lộ ra chút biểu tình, không hề đối hắn che giấu thương hại cùng chán ghét, dùng cửng rắn ngữ khí trả lời hắn: “Đường bí thư sớm đã có chuẩn bị tâm lý.”
Hắn tiếp tục nửa chết nửa sống cười, đối phương tựa hồ thật sự bị hắn chọc giận.
“Đệ đệ của ngươi Giả Thanh Hàm, hai ngày sau sẽ trở thành cả nước trẻ tuổi nhất thị trưởng kiêm thị ủy phó bí thư, đây chính là cái mà phụ than ngươi gọi là hiệp nghị.”
Là như vậy a, hắn cư nhiên không cảm thấy kinh ngạc.
Nếu buông tha cho con trai lớn, con đường làm quan của đứa con trai nhỏ nhất định phải được cam đoan.
Giả Thanh Hoành gánh chịu tất cả chửi rủa cùng tội danh để tiếng xấu muôn đời, Giả Tư Nguyên vô cùng đau đớn quân pháp bất vị thân, Giả Thanh Hàm tuổi trẻ tài cao, không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành trẻ tuổi nhất thị trưởng kiêm phó bí thư.
Đây chính là gia đình hạnh phúc vui vẻ của hắn.
Về phần mẹ kế vẫn luôn tỏ ra sủng ái yêu chiều hắn, giờ phút này hẳn là đã muốn ở góc xó nào đó cười đến rụng răng, cười hắn ngu xuẩn, cười hắn vô năng, cười hắn ngốc b, ngốc đến thật tình cho là ba ruột cùng mẹ kế sủng nịch dung túng hắn là xuất phát từ thương tiếc cùng thân tình.
Ở gia đình như hắn, loại con cháu vì điều kiện thân thể không thể tiến vào chính đàn trưởng tử trưởng tôn, kỳ thật căn bản không bị cần.
Cũng đang bởi vì điều này, hắn mới có thể như vậy khờ dại lại ngu xuẩn, tin tưởng cái loại này không hề nguyên tắc nịch ái là xuất phát từ đơn thuần thân tình. Tới giờ này khắc này, hắn mới phát hiện hắn vẫn là thực bị cần, tên của hắn, hôn nhân, danh dự, thậm chí sinh mệnh… Cũng có thể vì cái này gia đình hoàn toàn kính dâng, hắn huyết sẽ nhiễm hồng đệ đệ ngăn nắp con đường làm quan.
Sấm sét đột tới thời điểm, ba của hắn không tiếc hy sinh đỉnh đầu mũ cánh chuồn cùng hắn, đem em trai hắn đưa lên cái kia con đường đi thông đến mây xanh.
Cho nên phụ mẫu mới có thể đối xử với em trai nghiêm khắc như vậy, từ nhỏ đến lớn, ăn sung mặc sướng đều cho hắn, em trai hắn lại bị buộc gian khổ mộc mạc. Bọn họ thỏa mãn hắn hết thảy vật chất yêu cầu, đối em trai thái độ thì lại vừa lúc tương phản.
Nếu đi đến nơi này, hắn dù sao cũng phải đi chúc mừng một chút em trai tốt của hắn, vì thế hắn từ trong lòng ngực lấy ra kia đem tinh xảo hoa mỹ hung khí, để ở lái xe nam nhân trên đầu, cười đến thoải mái lại tà ác, “Dừng xe.”
Nam nhân lắp bắp kinh hãi, há mồm định khuyên, hắn giận tái mặt lấy họng cọ cọ mặt của đối phương: “Lập tức dừng xe, đừng làm cho ta nói lần thứ ba.”
Nam nhân chỉ phải thải dừng xe, xe ở phía sau bọn họ đều cũng phải đi theo vội vàng dừng lại, tức giận mắng thanh chỗ nào cũng có. Hắn đối nam nhân bĩu môi: “Lăn!”
Đối phương ngoan ngoãn mở cửa xe, lại quay đầu lại giật giật môi định nói gì đó, hắn lại hoàn toàn không cho người này cơ hội khuyên bảo, chỉ gợi lên khóe miệng mang theo ác ý khiêu khích: “Ngươi như vậy đi theo đường bí thư giao sổ sách, hắn có thể hay không phát giận? Ha ha, ta hiện tại cũng không phương tiện lại cho hắn gọi điện thoại, giúp ta chuyển đạt một câu, cám ơn hắn.”
Hắn nghĩ lại một chút nhạc phụ quá lôi đình biểu tình, nhịn không được thân thể run lên, đồng thời lại cũng cảm thấy được cực kỳ thích ý, cười ha ha đem cái kia nam nhân đẩy ra khỏi xe, chính mình ngồi ở chỗ điều khiển phát động động cơ, bỏ lại câu nói sau cùng theo gió xa xa phiêu tán, “Về nhà tắm rửa ngủ đi!”
Xe là xe tốt, hắn tăng tốc hết cỡ, ở nội thành đi với tốc độ cực cao, thẳng đến hắn vị kia em trai tốt thường đi một nhà hội sở tư nhân.
Một đám tiền đồ vô lượng công tử bạn hữu đem hoàn khố cùng phế sài bài trừ bên ngoài, là nhà này hội sở hội viên cố định, nhìn bao quát toàn bộ b thị, số hội viên cực kỳ có hạn, trong đó đương nhiên không bao gồm hắn. Chính là hôm nay bất đồng, hắn dừng xe bước đi đến hội sở môn khẩu, trực tiếp đẩy cửa đi vào, đối nhân viên quản lí giải thích cùng khuyên bảo mắt điếc tai ngơ, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm đối phương lộ ra một cái tràn ngập lệ khí cười.
Hắn ở b thị nổi danh ương ngạnh kiêu ngạo, có thù ắt báo, cái kia quản lí nhất thời câm mồm, cười theo hắn lui ra phía sau từng bước.
Hắn lúc này mới dịu đi sắc mặt, không chút để ý địa nói: “Không có chuyện gì, tìm em trai ta đùa một chút, hắn ở bên trong đi?”
Quản lí không dám mở miệng trả lời, hai mắt nhíu lại, trên mặt còn mang theo cười: “Hôm nay là sinh nhật hắn, ta muốn khiến hắn ngạc nhiên, đừng báo cho hắn, nói cho ta số phòng, nhanh lên!”
Vừa lòng lấy được số phòng, hắn cảnh cáo trừng mắt nhìn quản lý kia liếc mắt một cái, lập tức đi về hướng phòng của hướng Giả Thanh Hàm.
Hít thở sâu một hơi không khí, hắn dùng lực đẩy ra cửa phòng, trên ghế sôfa ngồi sáu người cùng nhau ngẩng đầu nhìn hướng hắn.
Hắn mỉm cười nhìn lướt qua gương mặt mấy người đó, trong phòng trừ bỏ hai cái bà con Giả Thanh Hàm, hai cái trường kỳ đi theo Giả Thanh Hàm cực kỳ chân chó, còn lại là có quan hệ rất gần với nhà bọn họ – Trịnh gia trưởng tử Trịnh Tắc Bình.
Giả Thanh Hàm vừa nhìn thấy hắn liền đứng dậy, trên mặt lộ ra tươi cười thân thiết, miệng từng câu mang châm chọc: “Ôi chao, ngọn gió nào đem anh trai thổi tới nơi này? Nơi này quản lý cũng thực kém, đại ca đến đây cũng không cho ta biết để ta đi ra ngoài đón chào.”
Hắn thẳng tắp nhìn này than hình cao lớn to con em trai, khuôn mặt quá giống mẹ kế lúc này chỉ có thể làm cho hắn ghê tởm. Nhưng hắn cũng nhiệt tình địa cười rộ lên: “Thanh Hàm, ta đây không phải là đến chúc mừng ngươi sao?”
Giả Thanh Hàm chớp mắt, cười đến càng thêm thân thiết, “Nga? Ba nói cho anh? Chuyện này ba hắn như thế nào liền vội vàng nói cho anh biết ? Bát tự còn không xem đâu. Nói sau, anh hẳn là xem như… người của Đường gia đi? Giả gia sự anh như vậy quan tâm, sẽ không sợ đường bí thư có ý kiến gì không?”
Trịnh Tắc Bình cũng đứng dậy, đối hắn điểm cái đầu liền cùng Giả Thanh Hàm nói lời từ biệt: “Hôm nay liền nói tới người này, ta đi trước một bước.”
Chờ Trịnh Tắc Bình vừa đi, trong phòng không khí lập tức giương cung bạt kiếm. Còn lại đều là chính mình nhân, Giả Thanh Hàm liên mặt ngoài khách khí cũng không dùng cấp, xem kỹ hắn quanh thân cao thấp bất âm bất dương nói: “Còn thích mặc áo da đâu? Không sai, bộ quần áo này đủ dương cương, đủ uy mãnh a, chính là khuôn mặt quá nhỏ, so nữ nhân còn giống nữ nhân, khó trách tẩu tử thà rằng ra nước ngoài tiến tu cũng không sống cùng ngươi.”
Cũng chẳng lạ lẫm sao Giả Thanh Hàm đối với hắn bình phẩm từ đầu đến chân, dáng người hắn vốn không cao, chân trường thắt lưng tế, làn da là trắng bệnh trạng nhu nị tái nhợt, lại cố tình đam mê phong cách trang phục bằng da, cứ việc từ đầu đến chân ăn mặc đều là cực có khí khái nam nhân, ngũ quan quá mức tinh xảo cùng mái tóc mềm mại đen nhánh căn bản hoàn toàn không hợp nhau.
Giả Thanh Hàm hai cái bà con cũng ngứa mồm, ngươi một lời ta một câu tranh nói: “Đúng vậy đúng vậy, anh trai bộ dạng thật xinh đẹp, đi thi hoa hậu đều có thể lấy quán quân đâu.”
“Đáng tiếc là một bệnh mỹ nhân, nơi này không khí kém, có tùy thân dẫn theo dược không có? Cũng đừng có xảy ra chuyện gì, chúng ta không đảm đương nổi a!”
Hắn vẫn luôn cười tủm tỉm im lặng nghe, loại đối thoại này dĩ vãng cho tới bây giờ không thể thiếu. Mỗi một lần nghe được, hắn đều đã tức giận đến đương trường bão nổi, sau đó không ngoan chỉnh một phen sẽ không dừng tay. Cho dù tới hôm nay, hắn cũng không thể thờ ơ, trong lòng một cỗ tức giận xông thẳng tới não.
Trong lòng hắn càng là sinh khí, trên mặt liền cười đến càng vui vẻ, ho khan hai tiếng ngăn chận nơi cổ họng khó chịu: “Nói, tiếp tục nói, ta hôm nay cho các ngươi nói cái đủ.”
Giả Thanh Hàm còn dám lửa cháy đổ thêm dầu, lại nhắc tới vấn đề kinh tế của hắn: “Chỉ sợ hắn không phải thân thể gặp chuyện không may, mà là những phương diện khác xảy ra đại sự, Giả gia cùng Đường gia lại ra một cái to gan lớn mật sâu mọt như vậy, quả thực bị liên lụy thảm a. Thật không biết ngươi thế nhưng còn dám đến trước mặt của ta đến chúc mừng! Hừ, vì vị này Đường gia con rể, ba của ta đều phải xuống đài ! Cả nhà sủng ái hắn như vậy, sợ hắn có cái gì không hay, hiện tại tốt lắm, xảy ra chuyện lớn, cái gì đều phải vi hắn bồi đi vào, ta đây con trai thứ bị để ở một bên mặc kệ!”
Thấy trong phòng nhiều người lại toàn người mình, Giả Thanh Hàm còn nói thật sự độc, hai cái chân chó cũng đánh bạo mở miệng:
“Hắc hắc, Hoành thiếu gia, truyền thuyết về ngài bên ngoài rất nhiều nha, còn nói ngài phương diện kia không được, ba mươi mấy tuổi đều không có con, ở Đường gia sống không tốt.”
“Ai yêu này không tốt lắm đi, chẳng lẽ tiểu thư Đường gia muốn ly hôn? Ra nước ngoài đều có hai năm đi?”
Nói đến phần này thượng thật sự quá mức, lời như thế Giả Thanh Hàm có thể nói, còn có thể nói được rất sung sướng, nhưng bị hai cái chó săn nói ra, Giả Thanh Hàm chính mình cũng trầm mặt xuống.
“Câm miệng! Các ngươi cũng có phần xen mồm sao?”
Giả Thanh Hàm biểu tình lạnh lùng, ánh mắt trừng hướng hai người kia quá độc ác, sợ tới mức bọn họ cả người phát run, lui ở góc tường ngồi xổm xuống đi tìm chết tử che miệng lại, không dám quá phát ra gì thanh âm.
Giả Thanh Hoành cười thưởng thức trò khôi hài này, đột nhiên cảm thấy được chính mình cả đời này chính là một cái hài kịch, nhìn như gấm hoa rực rỡ, kì thực thật vô vị.
Hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn phải toàn lực hoàn thành một hồi trò hay cuối cùng.
Hắn lấy ra trân bảo duy nhất còn lại, đối với gương mặt chính hắn vừa chán ghét lại đối hắn quá quen thuộc quát: “Giả Thanh Hàm, câm mồm lại!”
Trong phòng vài người đồng loạt không dám nói, nơm nớp lo sợ giơ hai tay lên.
Hiện tại hắn mới là đạo diễn, mà em trai “thân mến” là vai chính trong vở kịch ni.